Vu Chi Mai, Thu 4 ngay 12 thang 07 nam 2017
Dẫu biết cuộc đời giống như những sân ga, ta là con tàu đi qua nhiều bến đỗ, và hợp rồi tan là cái lý thường tình của cuộc sống, vậy mà sao trước giờ phút chia tay ấy, lòng tôi xao xuyến quá, như muốn níu thời gian dừng lại để gia đình Khát Vọng được cùng ngồi lại bên nhau chia sẻ tâm sự, cùng bên nhau, như con tàu chẳng muốn rời khỏi sân ga, rời khỏi bến đỗ cuộc đời.
Trại hè Khát Vọng đã diễn ra thành công tốt đẹp với biết bao niềm hạnh phúc vỡ òa, đó là nơi gia đình chúng tôi được gặp lại nhau sau một năm xa cách, là nơi những đưa em tôi được sống và cảm nhận tình yêu thương của một đại gia đình hạnh phúc. Tôi còn nhớ như in vòng tay ấm áp của mẹ Dung luôn dang rộng để chào đón các em Quảng Nam sau một ngày đường để đến với Trại hè. Không còn đâu cái mệt mỏi sau một chặng đường dài, không còn đâu những gương mặt say xe ủ rũ mà giờ đây chỉ còn những nụ cười, những gương mặt rạng rỡ khi được gặp mẹ, được gặp đại gia đình sau bao ngày xa cách.
Những chuyến xe lăn bánh đón các các mầm non đã về với trại hè Khát Vọng. Giây phút rụt rè, bỡ ngỡ do lần đầu gặp mặt, chỉ dám đứng nép một chỗ nhìn các bạn. Chắc có lẽ chưa bao giờ nói chuyện với người lạ, chưa bao giờ đứng trước đám đông để hát cho mọi người nghe. Nhưng sự rụt rè lạ lẫm ấy đã bị xóa tan bởi sự kết nối yêu thương của các mẹ, các anh chị. Tôi nhận thấy gương mặt bừng sáng lạ kì của cậu em trai tên Khánh- Phú Yên. Em đã từng ước một lần duy nhất được tìm về với vòng tay ấm áp yêu thương của mẹ, được sà vào lòng mẹ để được ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Thế nhưng, định luật vô thường đã cướp đi ba mẹ em và em phải tự đứng trên đôi chân của mình. Có lẽ chính hoàn cảnh nghiệt ngã kia đã khép kín lòng em, chưa một lần chúng tôi thấy e cười. Rồi như một điều kì diệu, gương mặt em bừng sáng lên nụ cười bởi nơi đây em được chơi, được sự chăm sóc yêu thương của những người mẹ Khát Vọng.
Niềm hạnh phúc như được nhân đôi khi chúng tôi thấy được sự trưởng thành của các Mầm non Khát Vọng. Đó là sự trưởng thành của Sơn, không còn là một cậu bé ít nói, thụ động trước kia, giờ đây em đã trở thành một người anh trai chủ động luôn quan tâm lo lắng cho các em nhỏ. Đó là sự trưởng thành của một Đức Huy điềm tĩnh chính chắn thay vì một cậu học sinh còn ham chơi. Các mầm non dần lớn lên trở thành những cô cậu sinh viên đầy nhiệt huyết và sức mạnh của tuổi trẻ, trở thành anh chị lớn dẫn dắt các em bởi chính các em, những mầm non Khát Vọng như Hoài, Vinh, Ngọc sẽ là những tấm gương tuyệt vời để các em noi theo. Đặc biệt hơn, với mỗi người con Khát Vọng, dù cuộc sống vật chất có khó khăn là bao, nhưng cuộc sống tinh thần luôn căng tràn, ẩn sâu trong tim em luôn có ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy, ngọn lửa của NIỀM TIN VÀ NGHỊ LỰC, ngọn lửa sức mạnh để các em có thể vượt qua giới hạn của bản thân mình. Đó là hình ảnh của em trai Hoàng vẫn quyết tâm leo 6 km đường núi cùng các bạn dù đôi mắt đã không còn sáng. Nhưng với em, mọi khó khăn chỉ như ranh giới mỏng manh chỉ cần ta dũng cảm bước qua ranh giới ấy thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Bao nhiêu con người, bao nhiêu hoàn cảnh, bao nhiêu tính cách… và sau này sẽ có biết bao số phận được tạo ra từ hơn 100 đứa trẻ đang tụ họp ở đây. Tôi không dám tưởng tượng một trong những đứa em tôi đang ngồi đây, cứ giữ những suy nghĩ và hành động sai lệch để vào đời thì tương lai của em tôi liệu có gắn liền với hạnh phúc không? Nhưng tôi tin các em tôi sẽ thay đổi sau trại hè này. Các em được học tập rèn luyện những kĩ năng để “ sống đẹp”, để trở thành những bông hoa đầy hương sắc đến với cuộc đời, tỏa hương lành đi xa và cho những trái thật ngọt.
Tôi thầm cảm ơn tất cả đã đưa tôi và các em đến với đại gia đình bởi mái nhà Khát Vọng giống người lái đò, những chuyến đò chở đạo và cái đẹp, những chuyến đò mang toàn cái chân, cái thiện đến cuộc đời, chở đầy tình thương một cách vô điều kiện mà không hề thu phí. Có lẽ với các em bây giờ, “ người lái đò kia” đã lái cuộc đời các em qua một hướng khác, hướng đi tích cực trong đời sống với cái nhìn đầy cảm thông, tha thứ và bao dung. Riêng tôi, tôi thấy những biến chuyển rõ ràng trong con người các em, yêu đời, hay mỉm cười và chịu tiếp cận với người lạ hơn. Không còn giữ cái im lặng đến đáng sợ mỗi khi có tâm sự nữa. Tình yêu thương thật là diệu kì, như một sợi chỉ đỏ gắn kết mọi người gần nhau hơn. Hạnh phúc thật nhiều khi các em biết chia sẻ, cảm thông và bao dung với mọi người,hạnh phúc vì cho đi mà không cần phải nhận lại những lời cảm ơn. Hạnh phúc vì được nhìn thấy nụ cười hân hoan rạng rỡ trên môi em hay hạnh phúc vì giờ đây chúng ta đã mãi mãi trở thành gia đình của nhau.
Tận đáy tâm can, đặt vào nơi sâu nhất trong trái tim, con nhận ra, dù bể đời có bao la đến đâu, thì con tin rằng: “con sẽ không bao giờ lạc lõng cô độc, bởi phía cuối con đường kia con vẫn luôn có đại gia đình Khát Vọng bên cạnh, luôn có một bờ vai lớn để con tựa vào những lúc mệt mỏi, có một vòng tay ấm áp sẵn sàng đón con về, lúc con vấp ngã”.